Photo by Letu00edcia Alvares on Pexels.com

“Cân bằng không phải là đứng giữa hai ngả, mà là chọn một con đường, rồi đứng ở trung tâm của con đường ấy.” – Rafael Arape

Trong đời sống hiện đại, nhiều người nghĩ “cân bằng” nghĩa là cố gắng làm thật nhiều: vừa làm việc, vừa lo gia đình, vừa phát triển bản thân, rồi còn phải thiền, thở, yoga, đọc sách tâm linh. Ta cố gắng xoay xở để mọi thứ đều có mặt, và rồi tự hỏi tại sao mình vẫn không thấy bình yên. Sự thật rất đơn giản: con người có thời gian và năng lượng hữu hạn, không ai có thể làm tất cả, và cân bằng cũng không phải là chia đôi bản thân ra cho mọi thứ.

Theo góc nhìn tâm linh, cân bằng không phải là đứng giữa hai chọn lựa; nó không phải là 50% đời – 50% tu, không phải nửa công việc – nửa thiền, không phải nửa hướng ngoại – nửa hướng nội. Cân bằng là một trạng thái nơi ta không bị kéo giằng giữa hai cực, mà đứng ở trung tâm của điều mình đã chọn. Mỗi chọn lựa trong đời đều có hai cực – như nóng và lạnh, nhanh và chậm, hành động và lặng im – và khi ta đưa mình vào giữa hai cực ấy, trong chính lựa chọn của mình, ta chạm vào trạng thái gọi là trung tâm. Trung tâm không nằm ngoài sự lựa chọn, nó nằm bên trong lựa chọn đó.

Giống như khi ta chọn thực hành tâm linh – chọn thiền, chọn tĩnh lặng, chọn quay vào bên trong – ta phải đặt mình trọn vẹn vào con đường ấy; không phải hôm nay thiền 10 phút rồi cả ngày sống ngược lại, không phải mong giác ngộ nhưng tâm thì chạy theo ba trăm việc khác. Trung tâm chỉ mở ra khi ta sống nhất quán với đường mình chọn. Ngược lại, khi ta đang sống đời gia đình, làm việc, chăm sóc con cái, giúp đỡ người thân, thì cũng hãy đứng ở trung tâm của đời sống ấy, đừng vừa làm vừa thấy tội lỗi vì không thiền nhiều hơn, đừng vừa chăm con vừa trách mình sao không “tâm linh” đủ, đừng để bản thân bị xé đôi giữa hai hình ảnh lý tưởng.

Và rồi, khi ta đã hiểu rằng cân bằng không phải là chia đôi sự sống mà là đứng ở trung tâm của điều mình chọn, một câu hỏi lớn tự nhiên xuất hiện: vậy thì trọng tâm của đời mình nên đặt ở đâu? Điều gì thực sự quan trọng với ta? Cái gì xứng đáng để ta trao thời gian, năng lượng, tâm thức? Đây không phải là một câu hỏi nhỏ. Nó là câu hỏi hiện sinh mà mỗi người đều phải đối diện, và câu trả lời sẽ thay đổi theo từng giai đoạn trưởng thành của tâm thức.

Photo by Karola G on Pexels.com

Nhưng nếu ta gỡ bỏ mọi lớp kì vọng xã hội, mọi “checklist” đời người, mọi tiêu chuẩn thành công mà ta được dạy từ bé, thì chỉ còn lại câu hỏi nguyên sơ nhất: chúng ta đến đời này để làm gì? Có thật đời người chỉ là sinh ra, lớn lên, học hành, lập gia đình, làm việc, rồi già đi và chết? Nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, liệu cuộc đời có đủ ý nghĩa? Liệu ta có đang sống một vòng lặp quá nhỏ bé so với ân huệ mà tạo hoá trao cho ta? Khi đặt mình trước câu hỏi ấy, ta bắt đầu thấy rõ rằng cân bằng không phải là kỹ năng sắp xếp cuộc sống, mà là sự thành thật với mục đích sâu thẳm của chính mình. Trung tâm của cuộc đời nằm ở nơi ta dám chọn điều thiêng liêng nhất đối với mình – và sống trọn vẹn trong đó.

Bình luận về bài viết này