Trong xã hội hiện đại, chúng ta thường tự hào về sự độc lập của mình. Chúng ta nghĩ rằng mình là những cá thể tự chủ, có khả năng tự mình sinh tồn trong cuộc sống. Nhưng chỉ một trận bão, một thảm họa thiên tai bất ngờ có thể tước đi tất cả những gì chúng ta có — nhà cửa, công việc, thậm chí xoá sổ cả một thành phố, một quốc gia. Rồi thì chúng ta còn gì? Chính trong những khoảnh khắc đó, chúng ta buộc phải đối diện với một sự thật đã bị lãng quên: chúng ta phụ thuộc rất nhiều vào thiên nhiên và phụ thuộc lẫn nhau.

Chúng ta sống như thể mình là kiến trúc sư của cuộc sống, tin rằng tất cả những gì mình có được đều là kết quả của nỗ lực cá nhân. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, chúng ta có thể thấy tất cả các yếu tố trong tự nhiên tồn tại và phát triển nhờ vào sự cân bằng tinh tế của sự tương thuộc. Không có cái cây nào mọc lên một cách cô lập. Chim chóc, hoa lá, động vật—tất cả đều là một phần của một mạng lưới, gắn kết và phụ thuộc lẫn nhau. Chúng tồn tại trong sự hài hòa, tuân theo trật tự tự nhiên mà không có tham lam hay ích kỷ. Thiên nhiên phát triển sinh sôi nảy nở, tốt đẹp trong sự chấp nhận vai trò mà tạo hoá đã định ra.

Tuy nhiên, con người đã dần xa rời trí tuệ này. Chúng ta bị đồng nhất với tâm trí, với cái tôi và suy nghĩ đến mức quên đi bản chất thực sự của mình. Chúng ta phản bội chính môi trường đã nuôi dưỡng mình, phớt lờ trách nhiệm của mình đối với cả thiên nhiên và giữa con người với nhau. Trong “công cuộc” theo đuổi sự độc lập, chúng ta quên mất một sự thật rằng chúng ta cũng là một phần của cái mạng lưới kết nối và phụ thuộc lẫn nhau của cuộc sống.

Nuôi Dạy Trẻ Em Trong Cộng Đồng Tương Thuộc

Giá trị sai lệch về sự độc lập này cũng ăn vào cách chúng ta nuôi dạy con cái. Trước đây, trẻ em được nuôi dưỡng trong cộng đồng, học hỏi từ sự khôn ngoan của ông bà, cô bác, ông bà cố. Cộng đồng tôn trọng trí tuệ của những bậc có kinh nghiệm rèn luyện tâm linh và kinh nghiệm sống. Trẻ em lớn lên với hiểu biết rằng chúng phụ thuộc vào sự khôn ngoan của người lớn tuổi, không chỉ để sinh tồn mà còn để phát triển về mặt cảm xúc và tinh thần.

Ngày nay, chúng ta đẩy trẻ em trở nên độc lập quá nhanh. Chúng ta kỳ vọng và huấn luyện trẻ tự chủ, tạo lên một ảo giác tự chủ giả tạo. Chúng ta vội vàng huấn luyện trẻ độc lập về thể chất, và qua đó, khuyến khích trẻ tin rằng chúng cũng độc lập về mặt cảm xúc và tinh thần. Nhưng điều này không đúng. Trẻ em, đặc biệt là trong giai đoạn phát triển, cần sự hướng dẫn và nuôi dưỡng từ những người đã đi trước.

Từ 7 đến 14 tuổi, trung tâm trí tuệ của trẻ bắt đầu phát triển, điều này thường tạo cho chúng cảm giác độc lập giả. Chúng bắt đầu suy nghĩ cho bản thân, nghĩ rằng mình có thể đã xử lý được mọi việc, nhưng đó chỉ là khởi đầu của hành trình. Từ 14 đến 21 tuổi, chúng phát triển trung tâm cảm xúc và giới tính, và đây là lúc chúng cần sự hướng dẫn nhiều hơn nữa. Trong giai đoạn này, trẻ em phải học hỏi từ người lớn tuổi, nhận được trí tuệ, và hiểu được sự cân bằng của sự phụ thuộc trước khi có thể hoàn toàn tự lập.

Ngay cả sau thời thơ ấu, sự phụ thuộc đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển cảm xúc và tinh thần của chúng ta. Sự trưởng thành về mặt cảm xúc và tinh thần đến từ việc học hỏi, phát triển và chấp nhận rằng chúng ta cần sự giúp đỡ từ người khác. Những người lớn tuổi, người cố vấn, và những người hướng dẫn tâm linh đều có vai trò trong việc giúp chúng ta phát triển những khía cạnh quan trọng này của bản thân.

Có một vẻ đẹp khi nhận ra rằng sự phụ thuộc không phải là điểm yếu, mà là sức mạnh. Chính nhờ vào sự phụ thuộc mà chúng ta đạt được trí tuệ, học hỏi vị trí của mình trong thế giới, và hiểu được vai trò của mình trong tổng thể lớn hơn. Giống như thiên nhiên phát triển thông qua sự liên kết, chúng ta cũng có thể nở rộ khi chấp nhận rằng chúng ta là một phần của điều gì đó lớn lao hơn.

Vậy nên cha mẹ, hãy dạy con về sự phụ thuộc—không chỉ là phụ thuộc vào thiên nhiên, mà còn vào lẫn nhau. Cách nuôi dạy con cái truyền thống trong các cộng đồng, nơi trí tuệ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mang trong mình một sự thật sâu sắc mà chúng ta có thể học hỏi trong thế giới hiện đại. Thay vì đẩy bản thân và con hướng tới một cảm giác độc lập giả, cha mẹ hãy cho con thấy vẻ đẹp của sự phụ thuộc như một phần tự nhiên của cuộc sống.

Hành trình hướng tới sự hoàn thiện về cảm xúc và tinh thần đòi hỏi chúng ta phải thừa nhận sự liên kết của mình với thế giới xung quanh. Bằng cách phụ thuộc vào thiên nhiên và vào nhau, chúng ta tìm thấy sức mạnh, trí tuệ, và mục đích trong cuộc sống.

Bình luận về bài viết này