Sáng nay, trong một phiên trị liệu, tôi cứ suy ngẫm mãi về câu chuyện của khách hàng về hai cái cây – một cây đang phát triển nảy nở và cây kia đang héo úa – trên cùng một mảnh đất, một hình ảnh sâu sắc về sự kết nối phức tạp của cuộc sống. Quan điểm rằng một cây có thể đang sinh sôi nảy nở trên sự hy sinh của cây kia đã làm tôi ngẫm nghĩ về việc cho và nhận, sự sống và cái chết, và cách mà những nguyên tắc này thể hiện trong tự nhiên và, do đó, trong cuộc sống của chúng ta.
Trong phiên trị liệu, tôi đặt ra một câu hỏi để cho cả hai chúng tôi cùng suy ngẫm: Liệu cái cây đang héo úa có oán trách cái cây đang phát triển bên cạnh hay nổi giận với mẹ Mẹ Thiên Nhiên không? Hay là nó chấp nhận số phận của mình như một phần trong chu kỳ lớn lao của cuộc sống? Trong tự nhiên, mọi thứ đều hòa hợp, ngay cả trong những điều có vẻ như mâu thuẫn đối với con người. Cái cây đang chết, trong trí tuệ lặng lẽ của mình, không phẫn nộ trước số phận; nó đứng vững vàng, thuận theo kế hoạch lớn lao hơn của tự nhiên. Nó không chống cự; nó ôm trọn vai trò của mình trong hệ sinh thái, nơi mà sự suy tàn của nó sẽ nuôi dưỡng sự sống mới trong một chu kỳ tái sinh liên tục.
Sự hiểu biết này đưa chúng ta đến một bước ngoặt quan trọng trong cách nhận thức và tương tác của con người với tự nhiên. Làm thế nào chúng ta, những con người, có thể sống hoà hợp với trật tự tự nhiên của mọi thứ? Làm thế nào chúng ta có thể thuận theo Mẹ Thiên Nhiên? Câu trả lời, có lẽ, không nằm ở sự tức giận hay đối đầu mà ở tình yêu, ánh sáng.
Tức giận, mặc dù là một cảm xúc con người tự nhiên, thường dẫn đến sự phá hủy chứ không phải là chữa lành. Khi đối mặt với các cuộc khủng hoảng môi trường hoặc sự suy thoái của nguồn tài nguyên tự nhiên, phản ứng bằng sự tức giận có vẻ chính đáng. Tuy nhiên, chỉ tức giận thôi, không thể khắc phục sự mất cân bằng; nó không thể đưa cái cây héo úa trở lại cuộc sống. Thay vào đó, giải pháp bắt đầu từ mỗi người trong chúng ta. Nó bắt đầu với việc hiểu vai trò của chúng ta như một phần của hệ sinh thái, không phải như ông chủ của nó.
Như cái cây đang phát triển, chúng ta có sức mạnh để hút nguồn tài nguyên và phát triển. Nhưng với quyền lực đó đi kèm trách nhiệm – trách nhiệm không tước đoạt cơ hội phát triển của các sinh vật khác. Chìa khóa nằm ở việc tìm ra sự cân bằng, đảm bảo rằng sự phát triển của chúng ta không diễn ra trên sự hy sinh của người khác. Đó là về việc nuôi dưỡng, cho đi, và phát triển với một ý thức tôn trọng và duy trì sự thiêng liêng của mọi sự sống.
Khi chúng ta suy ngẫm về vị trí của mình trong thế giới, hãy lấy một trang từ cuốn sách của tự nhiên. Hãy ôm trọn cuộc sống với tất cả các giai đoạn của nó, hiểu rằng cái chết và sự suy tàn là một phần của trật tự tự nhiên cũng sự phát triển và sinh sôi. Hãy kết nối với thế giới xung quanh bằng tình yêu và ánh sáng, tạo ra một môi trường nơi mỗi sinh vật có không gian và nguồn tài nguyên để phát triển. Giống như những cây chia sẻ đất, chúng ta hãy học cách sống hòa hợp, hỗ trợ và làm giàu cho nhau, và qua đó, phục vụ một mục đích lớn lao hơn của mẹ Trái Đất, nơi mà mỗi chúng ta đều gọi là nhà.


Bình luận về bài viết này