hôm nay, tuyết trắng phủ đầy, dày đặc như chăn bông trên mặt đất, và thật tuyệt khi ngồi yên trong căn nhà ấm áp. sự tĩnh lặng lan tỏa khắp không gian, chỉ còn những giai điệu nhẹ nhàng vang lên từ một bản nhạc nào đó. tôi chẳng giỏi nhạc lý, dù đã học piano hơn 10 năm. tôi chỉ biết chơi vài bản nhạc đơn giản, nhưng hôm nay, trong sự tĩnh lặng này, cái bản duy nhất và tôi chơi như vang lên từ chính trái tim, một ánh sáng dịu dàng, trong trẻo, len lỏi khắp nơi.
mùa đông ở đây là một thứ mà tôi đã học cách yêu. ban đầu, cái lạnh cắt da như một nỗi khó chịu, nhưng giờ, nó trở thành một người bạn. đêm qua, hai vợ chồng tôi cùng đi dạo trên con đường mòn trong rừng, tuyết phủ dày dưới chân, ánh trăng chiếu lên, khiến mọi thứ sáng bừng một sắc xanh lam và trắng. nó thì thầm điều gì đó với tâm hồn tôi, một thứ hạnh phúc tĩnh lặng, mong manh mà dịu dàng, chỉ những ai đủ nhạy cảm mới cảm nhận được.
hôm trước, tôi có một buổi gặp với một cô bé khách hàng nhỏ. em bước vào với một sự nhẹ nhàng, thuần khiết. em nói: “có lúc con buồn, mà con chẳng biết vì sao.” và tôi đã kể cho em nghe về thiên nhiên. tôi nói, “tuyết rơi đâu bao giờ hỏi tại sao. bầu trời u ám, cơn bão đến, những ngày đông xám xịt như hôm nay, thiên nhiên chỉ là thế. nó không cần lý do.” tôi bảo em rằng nỗi buồn cũng vậy, nó chỉ cần được tồn tại. giống như mùa đông, nó có một vị trí đặc biệt trong trái tim. không cần vội vã, không cần chống lại—chỉ cần đi cùng nó, chậm rãi, nhẹ nhàng. em không nói gì, nhưng tôi có cảm giác em đã hiểu. trẻ con có cách hiểu rất riêng, như thể tâm hồn chúng luôn mở ra để đón nhận sự thật, dù không cần lời giải thích.
hôm nay, khi nhìn tuyết phủ trắng bên ngoài, tôi cảm nhận một điều gì đó thật đẹp trong lòng mình. như thể tuyết đang vẽ nên những nét sáng nhẹ nhàng, mềm mại trong tim tôi—những đường nét của tình yêu, sự bình yên, và ánh sáng lặng thầm. đây là một ngày lý tưởng để ở trong nhà, cuộn mình trong sự ấm áp, nhưng tôi vẫn muốn bước ra ngoài, chạm vào tuyết, cảm nhận sự sống đang chảy trong không gian này. mùa đông đã dạy tôi cách sống chậm lại, lắng nghe thật sâu, và để trái tim mình mở ra, dịu dàng như một bông tuyết rơi vào ánh sáng.


Bình luận về bài viết này