Trị liệu gia đình luôn là những phiên khó nhất

Khi mới bắt đầu hành trình làm một nhà trị liệu, tôi làm việc thường xuyên với tội phạm, những ca tâm thần nặng, những người vô gia cư, hoặc những tội phạm tình dục. Tôi đã nghĩ đây là những trường hợp khó khăn nhất. Và mặc dù những trường hợp này là rất phức tạp và đau lòng, tôi đã nhận ra rằng những phiên khó khăn nhất lại là những phiên trị liệu gia đình và cặp đôi, khi các gia đình cố gắng hàn gắn và tìm về với nhau.

Trị liệu gia đình là một cuộc chiến hoàn toàn khác. Nó không chỉ là đi cùng ai đó trong sự cô đơn và nỗi đau của họ. Trong trị liệu gia đình, nhà trị liệu cùng các thân chủ bước vào một mạng lưới kết nối, lịch sử, và cảm xúc rối bời. Mỗi buổi trị liệu giống như việc gỡ rối và kết nối những sợi dây mong manh lại với nhau, đồng thời phải xử lý những năm tháng – đôi khi là hàng thập kỷ – những tổn thương, oán giận, và những nhu cầu chưa bao giờ được đáp ứng.

Trong những buổi trị liệu này, mọi thứ dường như đều rất căng thẳng. Như trong một phiên chiều này của tôi, người trước mặt tôi không chỉ là cá nhân, mà là cha mẹ, anh chị em, con cái – những người đang đấu tranh để lấy lại những mối quan hệ từng là nền tảng của cuộc sống họ. Nỗi đau trong những mối quan hệ này thường sâu sắc hơn bất kỳ tổn thương nào từ thế giới bên ngoài, bởi vì nó mang tính cá nhân. Tình yêu vẫn còn đó, nhưng bị chôn vùi dưới nhiều tầng lớp hiểu lầm và, thường là, sự im lặng.

Điều làm công việc này trở nên thách thức là sự mãnh liệt của nó. Tôi dường như chạm được vào những cảm xúc trong căn phòng: sự khao khát được kết nối, sự tức giận, sự phòng thủ, và nỗi đau. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của tất cả những điều chưa từng được nói ra hoặc từng được nói không đúng cách trong nhiều năm qua. Tôi chứng kiến nỗi đau của một người cha hoặc mẹ không biết làm sao để tiếp cận con mình, hoặc nỗi buồn của một người anh hoặc chị cảm thấy mình bị bỏ rơi trong chính gia đình mình. Và là một nhà trị liệu, tôi cố gắng dẫn dắt họ tìm được điểm chung – đó là tình yêu, trong khi vẫn phải hiện diện giữa cơn bão cảm xúc đó.

Không có kịch bản nào cho những khoảnh khắc này. Không có sách vở nào tôi đã từng học hay đọc có thể cứu tôi. Không có gì đảm bảo sẽ đạt được sự hòa giải. Đây là những khoảnh khắc khiến tôi nhỏ bé và hiểu hơn về vai trò của người dẫn đường. Tôi phải giữ ngọn đèn của mình sáng. 

Tuy nhiên sau mỗi phiên trị liệu gia đình, tôi đều cảm thấy ý nghĩa, lắm, lắm. Nó nhắc tôi vì sao người ta lại đau khổ cũng như hạnh phúc nhất với gia đình. Gia đình là nơi khởi nguồn của kết nối con người, nơi chúng ta học cách yêu và được yêu, nơi chúng ta phát triển sự kiên cường hoặc, đáng buồn thay, nơi chúng ta thường bị tổn thương nhiều nhất. Giúp một gia đình tiến đến sự hàn gắn giống như nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên sau một đêm dài và bão tố. Nó không dễ dàng, và không bao giờ hoàn hảo, nhưng nó xứng đáng với từng nỗ lực của tất cả mọi người. 

Nếu có một điều tôi học được từ những buổi trị liệu này thì đó là những đổ vỡ là có thể hàn gắn được. Không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và không phải theo cách mà chúng ta mong đợi, nhưng sự chữa lành là có thể. Và khi nó xảy ra, đó là một điều kỳ diệu. Với những ai đang bước đi trên hành trình hàn gắn trong chính gia đình mình: hãy biết rằng cảm giác khó khăn và tuyệt vọng là điều bình thường. Bởi vì sự thật là nó rất khó khăn. Nhưng đứng đánh mất hy vọng. Hãy để lòng bao dung và tình yêu, cảm giác về tình yêu dẫn mở trái tim. Mong các bạn luôn nhớ về tình yêu, là khởi nguồn của mọi gia đình.

Bình luận về bài viết này