Cuối cùng thì tuyết cũng đã tan, nơi tôi ở giờ là mùa xuân. Ngày hôm kia mưa bụi miên man cả buổi sáng, đi bộ trong vườn tôi đã thấy rất nhiều hoa. Trong vườn của tôi daffodil, một loài kiểu như thuỷ tiên nở những bông hoa đầu tiên. Trong lúc ngồi thiền lúc chiền muộn, tôi suy ngẫm về sự kiên trì, bền bỉ của những bông hoa này và trí tuệ của mẹ tự nhiên. tôi thấy sự kỳ diệu và nhiều bí ẩn trong trí tuệ này. làm sao mà những cánh hoa mỏng manh kia sống sót được qua vài đợt tuyết cuối mùa, cả mùa đông ẩn dưới núi tuyết sâu trước sân nhà là cả một sự ẩn mình, một sự chuẩn bị, kiên nhẫn miệt mài và đẹp đẽ để khi tuyết tan, những đợt mưa phùn đầu tiên đến, thì những bông hoa cũng bắt đâu khoe sắc. đôi khi tôi cứ lảng tránh sự kỳ diệu này, nhưng hôm này, hình ảnh bông hoa này cứ hiện lên trong buổi tập thiền. Và thực sự khi chú tâm, khi nhìn nhận trong sự tĩnh lặng, tôi vẫn không hết kinh ngạc bởi trí tuệ này.
Ở nơi đây mùa rõ rệt, làm tôi khó có thể né tránh cái vẻ đẹp và sự kỳ diệu của tự nhiên. Tôi nói là né tránh, nghe thì có vẻ sai, nhưng đúng là như vậy. Tôi thấy chúng ta hay né tránh một cách vô thức. Ta bước trên đường quá vội, mà không để ý sáng nay các loài chim từ phương nam đã về, tiếng hót, tiếng hát của chúng giao hoà trong không gian, như một sự tôn ca, tôn vinh mẹ tự nhiên. Nhưng ta né tránh, ta vội bước lên xe, ta vội đi đến công sở, ta vội ăn trưa, uống cafe, nói chuyện với bạn bè. Ta vội cắm một lọ hoa trên bàn, chụp một tấm ảnh, mà quên không nhìn vào những vân trên cánh hoa, có bao giờ ta tự hỏi tại sao lại có những sự kỳ diệu đến như vậy, mỗi cánh hoa như một bức hoạ, được vẽ vô cùng vô cùng sáng tạo bởi mẹ tự nhiên. Tôi tự hỏi liệu con người, với tất cả sự tự hào và những thành tựu về trí thông minh của mình, có bao giờ tạo được ra một bông hoa như vậy không – KHÔNG. Họ tạo ra mùi hương, họ vẽ tranh, chụp ảnh. Nhưng họ không bao giờ tạo ra được sức sống, linh hồn của tạo hoá.



Tuần trước là tuần cuối cùng của học kỳ này, chúng tôi được nhắc rằng, nhà trị liệu cần phải chăm sóc chính mình thì mới mong trị liệu được cho các thân chủ. Liệu pháp tự nhiên luôn là một đề xuất cho chính các nhà trị liệu. Các nhà khoa học có thể không chứng minh được hiệu quả trị liệu của tự nhiên, nhưng không ai có thể phủ nhận được hiệu quả của việc kết nối và đắm mình trong vòng tay của mẹ tự nhiên. Với tôi, tôi cần khoảng thời gian đó. Tôi nghĩ về việc mỗi chúng ta sinh ra từ lòng của mẹ tự nhiên. Trí tuệ và sự nhiệm màu đó chuẩn bị cho cơ thể của mẹ chúng ta, nó biết cách nuôi dưỡng mọi đứa trẻ từ trong bụng mẹ, và rồi chúng ta sinh ra, đã biết khóc, biết tìm đến bầu sữa mẹ. Và tôi tin rằng, để cho cơ thể này kết nối, mẹ tự nhiên sẽ chữa lành, cơ thể sẽ tự chữa lành cho chính nó. Vậy nên đừng quên dành ra khoảng thời gian này, kết nối với tự nhiên, ngắm nhìn hoàng hôn, lắng nghe gió, ngồi trên thảm cỏ và chạm tay mình vào một thân cây cổ thụ.
HƠI THỞ
Với muôn loài, hơi thở chính là sự sống. Trong khoa học tâm thức và tâm linh, hơi thở là trung tâm của rất nhiều trị liệu cũng như thực hành tâm linh. Nhiều thực hành chỉ đơn giản là tập trung, chú tâm vào hơi thở trong lúc ngồi thiền. Hơi thở, trong nhiều truyền thống tâm linh, là chiếc cầu nối giữa thế giới vật chất và thế giới nội tại của tâm hồn. Mỗi khi hít vào, ta kết nối lại với bên trong, sức sống chảy vào bên trong. Thở ra, ta kết nối với sự sống bên ngoài. Khi hít thở một cách có ý thức, chúng ta không những mang đến ánh sáng cho chính mình mà còn mang lại ánh sáng cho mẹ Tự Nhiên và nuôi dưỡng tâm hồn của trái đất.
Hầu hết chúng ta đều không ý thức được về hơi thở của mình, chúng ta hít thở theo bản năng. Nhưng việc hít thở có ý thức rất đơn giản, chúng ta không cần phải được huấn luyện gì cả, ai cũng làm được việc này. Chỉ đơn giản là đặt sự chú tâm của mình vào hơi thở.
- Thở vào, biết mình thở vào, ý thức được toàn bộ cảm giác khi thở vào.
- Thở ra, ý thức được về hơi thở ra và tất cả cảm giác khi thở ra.
Chỉ khi hít thở có ý thức, chúng ta mới kết nối được với bản chất đích thực của mình, với mẹ tự nhiên. Cánh cửa của tâm thức chưa bao giờ đóng, mỗi hơi hít vào có ý thức, ta kết nối lại và có cơ hội đi vào thế giới đó. Hít thở có ý thức cũng nuôi dưỡng mẹ tự nhiên. Có lẽ, đây là thời khắc, khi mà bệnh dịch, thiên tai càng nhiều, mẹ tự nhiên đang gọi chúng ta kết nối lại, một cách có ý thức, với toàn bộ sự chú tâm của mình, với người bạn luôn theo ta, từ thuở ban đầu – đó là hơi thở.
Trong thời điểm mà nền văn hoá của chúng ta lúc nào cũng bận rộn, lúc nào cũng nhiều hoạt động, một nền văn hoá mà không hề tôn trọng nhịp sống của tự nhiên, hơi thở lúc nào cũng có thể đưa chúng ta trở về với nhịp sống và dòng chảy nguyên thuỷ – để mọi thứ đến, để mọi thứ đi và không đợi chờ.
Đây chính là một thực hành của khoa học tâm thức, tâm linh. Bởi mỗi chúng ta đều là một phần của sự sống, của sự hiện diện này, mỗi cá nhân hít thở có ý thức, sẽ kết nối và đưa chúng ta gần hơn với sự nhiệm màu của cuộc sống. Với trí tuệ mà hiện diện trong toàn bộ sự sống này. Trí tuệ dạy bảo cho nắng cho mưa, cho các sinh vật biết cách sống và tồn tại, cho cơ thể chúng ta vận hành, ngay cả khi chúng ta không biết yêu thương và chăm sóc nó. Khi hít thở có ý thức, chúng ta giúp duy trì toàn bộ sự sống này.
Quanh chúng ta, mẹ trái đất, mẹ tự nhiên hít thở theo nhiều cách khác nhau, qua các con cá dưới lòng đại dương, qua các tán cây trong rừng. Mẹ tự nhiên luôn hít thở. Con người chúng ta có khả năng hít thở ánh sáng và tình yêu vào sự sống này, thứ ánh sáng có thể chuyển hoá và thay đổi sự sống. Bởi vậy mà chỉ việc đơn giản là có ý thức và chú tâm vào giây phút này, dù là hiện diện trong buổi hoàng hôn, ngắm chú chim đang hút nhưa cây hay chỉ đơn giản là hít thở thôi, cũng mang lại sự chữa lành cho bản thân và sự sống.
Vậy chúng ta hãy thực hành hít thở có ý thức.

Bình luận về bài viết này